Từ bé tôi đã luôn mơ ước sau này mình sẽ trở thành một Mô-da vĩ đại.
Hai hai tuổi. Giấc mơ đó chỉ còn đúng một nửa: Tôi trở thành nhạc sĩ… Nhưng tôi không vĩ đại như Mô-da.
Mẹ giục tôi mau chóng tìm người yêu khi bà thấy tôi đã quá đam mê nghệ thuật. Trong mắt bà, âm nhạc là một điều gì đó viển vông hết sức, và những thằng nhạc công chơi đàn cốt chỉ để nhận chút bố thí và thương hại từ những người thừa tiền. Sự hắt hủi nghệ thuật càng được thể hiện rõ ràng hơn khi suốt mười lăm năm qua tôi sống trong những lời đay nghiệt. Điều này trái ngược hoàn toàn với anh trai tôi- Anh ấy như một vầng mặt trời tỏa rạng.
- Mẹ giục chú mau dẫn một em ngon ngon về ra mắt đấy! – Anh hai vỗ vỗ vai tôi, đoạn cười hề hề, móc trong cặp táp ra tập tiền mới cứng rồi ném toẹt lên mặt bàn.
Chiếc ô tô bóng lộn phóng vụt đi bỏ lại đằng sau một lớp bụi mù mịt. Tôi vẫn chơi đàn cho các quán Bar, những lúc không tìm được mối, tôi chấp nhận lời mời chơi nhạc cho cả những đám cưới của các cặp tình nhân trẻ. Anh Hai bĩu môi cười, vẫn cái ánh mắt khinh miệt như lần đầu tiên ông thầy dạy nhạc nói rằng tôi hoàn toàn có năng khiếu cảm thụ âm nhạc còn anh Hai thì không. Anh Hai bô bô với cả nhà và cả công ty về tình thương của mình với một thằng em “nhạc sĩ nghèo” tội nghiệp. Tôi nín lặng. Tình thương thật sự đâu cần phải nói ra bằng lời? Hơn mười năm rồi, tôi vẫn nín lặng như vậy. Những bản nhạc mới thật sự là tiếng nói của tôi…
Bố mẹ đi miền Nam thăm dì Út ốm nặng. Anh Hai bận việc công ty, viện lí do phải tiếp đối tác nên bỏ cả bữa tối ở nhà. Căn nhà vốn đã trống trải chỉ còn mình tôi và chị. Chị Thùy dọn dẹp xong, ngồi nín lặng trên ghế sô-fa đợi anh Hai trở về, thi thoảng lại liếc đồng hồ với vẻ sốt ruột. Chỉ có tôi là cắm cúi ăn trái cây, không nói một lời nào.
- Hưng có người yêu chưa ?- Đột nhiên chị Thùy ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thật hiền rồi cất tiếng hỏi.
- Em…em chưa !
- Hưng cao ráo, đẹp trai thế này mà không làm cô nào chết mê chết mệt thì lạ đó nha!- Chị Thùy khẽ đùa.
- Nhạc sĩ nghèo…- Tôi cố gắng kéo dài cái chữ “Nghèo” ra với sự mai mỉa không giấu giếm- …Nuôi mình không nổi thì ma nào thèm yêu hả chị ?
Chị Thùy im lặng. Trong một phút thôi, đôi mắt của chị chăm chú nhìn vào tôi rồi nhanh chóng chuyển cái nhìn sang chiếc đồng hồ quả lắc đang mệt nhọc điểm những tiếng chuông rệu rã. Chị thở dài. Rồi rất nhanh, chị Thùy lảng sang chuyện khác:
- Đợi anh Bình lâu quá. Hưng đàn cho chị nghe một bài có được không ?
Tôi nhún vai đứng dậy, đoạn đưa tay với lấy cây ghi-ta ở trên nóc tủ. Khẽ gẩy gẩy mấy nốt vu vơ, tôi vừa ngẫm nghĩ về bài hát sẽ đàn cho chị. Ngay khi những giai điệu đầu tiên của bản Yesterday one more vang lên, chị Thùy đã lắng nghe chăm chú. Tôi cứ gẩy hết khúc này tới khúc khác…Chị Thùy ngồi tựa lưng vào chiếc ghế dài, đôi mắt mơ màng.. Chẳng biết tôi đã đàn trong bao lâu nhưng lúc dừng đàn, chị Thùy đã say sưa ngủ như một đứa trẻ. Nhìn quen, chiếc cằm gẫy không làm tôi thấy phản cảm nữa. Điều duy nhất đọng lại trong tâm trí tôi là nụ cười buồn đến nao lòng của chị Thùy. Đêm đấy anh Hai không về. Đối tác của anh yêu cầu tiếp qua đêm(#!#) Đợi chị Thùy mệt mỏi đứng dậy đi về phòng, tôi ôm đàn ra cửa ngồi. Màn đêm yên tĩnh nâng tiếng đàn của tôi lan khắp không gian, chạm vào cả vầng trăng bị che khuất một nửa bởi tòa nhà chung cư trước mặt.
Gương mặt chị Thùy ẩn hiện trong từng nốt nhạc…Mộng mị… Mê đắm…
Một năm sau…
Anh Hai lên chức Tổng Giám Đốc. Công việc nhiều hơn và anh Hai vắng nhà thường xuyên hơn. Mẹ giục anh chị mau mau có cháu bế, đoạn lại giục tôi mau mau kiếm người yêu dẫn về ra mắt bà. Tôi vẫn rong ruổi ở khắp các quán bar, chơi đàn và thi thoảng vẫn hạ mình trong các tiết mục góp vui ở đám cưới. Chị Thùy giờ đã là một đầu bếp cừ khôi, nhưng điều đáng buồn, những món ăn chị nấu chẳng bao giờ anh Hai thưởng thức.
- Hưng thấy món cá sốt hôm nay thế nào?- Chị Thùy phấn khởi hỏi, đoạn gắp một khúc cá nạc cho vào bát tôi.
- Ngon lắm!- Tôi đáp cụt lủn rồi và cơm vội vã. Hạt cơm thơm bùi và dẻo ngọt thật khác mùi vị một năm trước đây.
- Trông Hưng giống con heo ham ăn chưa kìa…Ngon thì ăn nhiều vào nha để có sức làm việc nữa…- Chị Thùy vừa nói vừa gắp một miếng trứng cá bỏ vào miệng tôi.
Nếu ai đó không biết và nhìn cảnh chúng tôi ăn cơm sẽ nhầm tưởng tôi và chị là một gia đình. Ông chồng có vẻ thật tham ăn còn bà vợ thật hiền lành và đáng yêu như một chú mèo ngoan ngoãn. Tôi và chị Thùy đã có vẻ thân thiết hơn và không còn giữ kẽ như trước. Thi thoảng, chị Thùy còn khẽ vuốt nhẹ những cọng tóc loăn xoăn rủ xuống gương mặt tôi. Sự động chạm mang theo hơi ấm từ bàn tay mềm của chị làm tôi khẽ rùng mình…
Bàn tay con gái thật nhỏ…
Anh trai tôi thường xuyên vắng nhà cho các cuộc nhậu nhẹt và bù khú với bạn bè. Tôi chưa từng hình dung quyền hạn của một vị Tổng Giám Đốc lại ghê gớm đến như vậy. Khi người ta thăng tiến càng nhanh và địa vị càng cao, người ta có quyền bỏ quên mọi thứ- ngay cả gia đình mình! Mẹ tôi đã thôi suýt xoa về anh Hai, bà cũng thôi tua đi tua lại “trang lịch sử đầy hào hùng” về thành tích từ hồi mẫu giáo của anh cho đến tận lúc đi làm với vẻ tự hào không giấu giếm. Bà chuyển sự lo lắng sang tôi, thằng Út kém cỏi mãi không kiếm nổi mảnh tình vắt vai lên hồn. Tôi mặc kệ- Tình yêu trong tôi chỉ là những thanh âm kì diệu của những bản đàn bất hủ.
Valentine. Quán Bar quen thuộc tổ chức tiệc nhạc cho tất cả các đôi tình nhân trẻ đến quán ngày hôm đó. Họ mời tôi làm người chơi nhạc chính với khoản thù lao khá khẩm, tôi vui như một đứa trẻ mà không hề nhận ra trong quán chỉ có tôi là đến một mình. Trong khi các đôi nhảy bận rộn nâng ly uống mừng trong lời chúc tụng ầm ĩ, nghĩ ngợi thế nào, tôi rút máy điện thoại bấm số gọi cho chị Thùy.
Câu nói cuối cùng làm anh Hai chùn lại một chút. Mẹ tôi hoàng hốt quay sang nắm chặt tay chị Thùy, và xoa bụng chị. Cả mẹ và chị đều ôm nhau khóc nức nở. Nước mắt lại một lần nữa trào ra trên gương mặt tôi. Chỉ có anh Hai tôi, dường như con người mất hết nhân tính đó không có chút mảy may xúc động. Anh ta ném cái nhìn khinh khỉnh và hằn học về phía mẹ và chị Thùy, chị Thùy co rúm người lại hoảng sợ, rồi cái nhìn hằn học đó lại chuyển sang tôi:
- Việc của vợ chồng tao, đâu khiến mày can thiệp! Yêu chị dâu ư? Cái loại loạn luân như mày không có quyền nói!
Nhưng quyền nói hay không, không chỉ tôi và anh Hai được phép quyết định. Ngay khi anh Hai vừa dứt lời, tiếng đập bàn ầm ầm làm cả tôi và anh ta giật mình. Bố tôi ngồi trên ghế, đôi vai ông buông thõng, mệt mỏi và chán chường. Ông đưa tay đấm thùm thụp vào ngực, rồi vừa ho lụ khụ, ông vừa nói với giọng rầu rĩ:
- Thôi! Chúng mày im hết đi cho tao! Nhà này ăn ở thất đức nên mới chịu cái họa này!
Chị Thùy bỏ đi rồi. Hai ngày sau hôm họp gia đình căng thẳng đó.
Tôi điên cuồng gọi điện vào số máy chị, không ai nghe máy cả. Tôi điên cuồng nhắn tin vào số máy chị, cũng chẳng ai trả lời. Nhưng đến buổi tối của hôm thứ hai chị bỏ đi, điện thoại tôi rung chuông bần bật. Giọng chị Thùy nhẹ như phát khóc:
bạn đang xem Truyện ngắn: Xin lỗi, chị là chị dâu em bạn có thể xem thêm truyen ngan xin loi chi la chi dau emTruyệnđọctruyennganxinloichilachidauem còn nữa nè