Anh biết giờ em đang giận lắm. Nhưng anh vẫn sẽ mang những món quà bé bỏng cho em, vẫn sẽ bảo vệ, dõi theo em...
Trở về sau một năm du học chuyển tiếp, Ngọc Hà bắt đầu lại cuộc sống của mình. Mọi thứ đã khác nhiều, con đường như đẹp hơn, sạch hơn. Tòa nhà kia giờ đã nằm trong top 20 tòa nhà có thiết kế đẹp nhất thành phố. Ngọc Hà cũng thay đổi nhiều, chỉ khác một điều là nó vẫn cắm tai nghe, đút tay vào túi chờ xe bus như ngày nào.
- 52… 52 kìa!
Cô bé đứng cạnh Hà reo lên rồi xốc lại quần áo, chuẩn bị giày dép với khuôn mặt rạng rỡ kì lạ. Có thể là vì chờ quá lâu mà sắp đến giờ học rồi chăng? Chiếc xe bus quen thuộc trờ tới, theo thói quen những ngày ở Paris, Ngọc Hà bình tĩnh chờ cửa mở. Khi chiếc xe còn chưa kịp dừng hẳn, cánh cửa đã sẵn sàng chờ đón. Những người chờ xe từ nãy đến giờ nhảy lên ào ào, nó kinh ngạc nhìn chiếc xe rồ ga chạy khi mọi người còn chưa lên hết và cửa còn chưa đóng. Hà đứng im nhìn chiếc xe đi với vẻ mặt thảng thốt. Khi làn khói xe tan biến, nó nhận ra mọi người cũng đang nhìn mình kinh ngạc, bất chợt nó nhận ra mình quên mất phải thật nhanh chân, nhanh tay lên xe bus, khác hẳn với ở bên kia - chỉ khi nào xe dừng hẳn cửa mới mở, chỉ khi nào người lên hết, xe mới chạy…
Nửa tiếng sau, khi chiếc thứ hai trờ đến, rút kinh nghiệm, Hà chạy thật nhanh. Khi cánh cửa bật mở, Hà đã ào lên, y hệt như cô bạn lúc nãy. Nhưng hình như Hà vừa giẫm vào chân ai đó, chắc phải đau thấu trời xanh… Xe lăn bánh, nó khẽ liếc nhìn xem "nạn nhân" của mình ở đâu, lòng tự nhủ chắc chắn mình sẽ nhận được ánh mắt mang hình viên đạn của ai đó. Đã chuẩn bị sẵn sàng lời xin lỗi mà Hà vẫn không thấy “dấu hiệu khả nghi” nào. Có thể chuyện đó quá bình thường chăng? Hay là không đau lắm? Đang miên man suy nghĩ, bất chợt Hà nhận thấy có ai đó vừa giật mạnh tai nghe của mình. Nó vội vàng ngước lên. Một tên con trai với mái tóc đen, sống mũi cao, đôi mắt rất sâu trông đầy lãng tử đang nhìn cô chằm chằm… "Nạn nhân" đây ư? Không hiểu sao đã chuẩn bị sẵn câu xin lỗi rồi mà bỗng nhiên Hà không thể thốt lên lời nào, cô như bị hóa tượng, chỉ biết nhìn chằm chằm vào tên lãng tử đang cầm tai headphone của mình, hắn cũng nhìn lại cô đầy ngạc nhiên… Bỗng chiếc loa cất lên lời thông báo, Hà giật mình, vội vàng giật lại tai nghe rồi chạy xuống… Không hiểu sao cô lại xử sự như thế. Ngốc thật!
***
- Ha ha, ông thua rồi nhé! Tôi đã bảo kết quả sẽ là 2-0 mà không chịu nghe!
Vy hét ầm lên sung sướng. Trận đấu bóng kết thúc đúng như cô trông đợi. Khiêm xịu mặt:
- Lại thua hả? Lần này bà lại muốn ăn gì nào?
- Không, lần này ông sẽ phải làm cho tôi một việc, sẽ không khó đâu…
Rồi Vy thì thầm vào tai Khiêm, ra chiều bí mật lắm…
- Không được, bà định biến tôi thành thằng ngốc à, dẫn bà đi ăn gì cũng được nhưng chuyện này thì không!
- Thế ai bảo “quân tử nhất ngôn”, một lời nói ra ngàn mã không đuổi kịp đấy? Quyết định thế nhé, tôi chờ tin vui của ông.
- Nhưng…
- Không bàn thêm nữa. Nhỡ đâu ông lại kiếm được “ấy ơi”, một công đôi việc nhé! - Vy nháy mắt rồi vỗ vai Khiêm đầy đắc ý, trong khi cậu bạn ôm mặt đầy tội nghiệp.
Điểm đỗ xe bus hôm nay sao đông lạ, Khiêm tự hỏi. Đọc tin nhắn của Vy, lần đầu tiên hắn ước trên thế gian này không sinh ra cái điện thoại. Chiếc 52 ào đến tạo nên hình ảnh quen thuộc: cảnh người chen lấn xô đẩy, hộc tốc chạy theo xe, tiếng người kêu, tiếng gào của phụ xe, rồi tiếng chiếc xe rồ ga vút đi... Thôi bỏ qua "con xe" này, xe sau chắc sẽ thưa hơn. Đang quay đi, bỗng Khiêm khựng lại. Làn khói xe tan biến để lại một con nhóc với bộ mặt ngơ ngác thảm thương. Rồi con bé quay lại nhìn mọi người với khuôn mặt đầy ngạc nhiên, khiến Khiêm muốn bật cười thật lớn. Con nhóc ngộ thật! Thấy xe thì phải cố mà chen lên hoặc chờ xe sau hẳn như hắn chứ!
Chiếc 52 thứ hai trờ đến. Vừa ung dung bước qua cửa xe, bỗng Khiêm thấy mình bị xô mạnh rồi con bé lúc nãy ào lên, nháo nhác như thể nếu không lên xe này chắc sẽ không còn xe nào khác. Khiêm nhận ra mình vừa bị giẫm mạnh vào chân, đôi giày đen hiện lên một vạch trắng toát. Con nhỏ đáng ghét! Còn không xin lỗi mà cứ lấm lét nhìn nữa chứ! Nhớ đến lời dặn của Vy, lại thêm sự tức giận lấn át hết, Khiêm nói: “Không phải lỗi của tôi đâu nhé, tại cô bé bất lịch sự trước đấy!” rồi bước tới giật mạnh tai nghe của cô gái…
“Ông cứ làm thế rồi theo dõi kĩ phản ứng của người ấy cho tôi, ghi nhớ thật kĩ từng từ cô ấy nói cho tôi nhé!”. Nín thở chờ đợi, Khiêm bất chợt lo sợ cô bé sẽ gào lên vì sự bất lịch sự của mình, hoặc sẽ giẫm thêm cho mình thêm một đường nữa thì… Có bạn thân như bà thật là xui xẻo, Vy ạ.
Bất chợt con bé giật mạnh lấy cái tai nghe rồi xuống xe. Trống ngực Khiêm vẫn đập thình thịch. Ngốc thật!
***
- Hả, sao lại không phản ứng gì? - Vy ngạc nhiên tột độ, hét lên.
- Tôi đi hỏi người ta cho bà nhé?
- Nhưng ít ra cũng phải cho ông một cái tát hoặc giẫm cho một cái nữa chứ nhỉ!
- Hả, bà muốn thế thật đấy à? - Khiêm hét lên.
- Hì, đùa thôi mà, chỉ là tôi thấy lạ thôi, đừng giận, thế chân đã hết đau chưa? - Vy cười trừ, hỏi mà lòng đầy thắc mắc, tại sao lại thế nhỉ?
***
Ngọc Hà vừa lắc lư theo điệu nhạc, vừa để ý tìm tên “lãng tử” ngày hôm qua đã “đắc tội” với mình. Hi vọng là hắn luôn dùng con xe này để đến lớp. Kia rồi: mái tóc bồng bềnh với cặp kính không lẫn đâu được. Lấy hết can đảm, hít một hơi thật dài, Ngọc Hà len qua một đống tay với cặp sách. Vừa ngẩng lên định cất lời, bỗng Hà điếng người vì nhận thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào mình:
- Này, cho xin lỗi.
- Này, cho xin lỗi.
Không hiểu “trời xui đất khiến” thế nào mà cả hai cùng thốt ra câu xin lỗi.
- Xin lỗi vì đã giật tai nghe của ấy.
- Xin lỗi vì giẫm lên chân ấy mà không xin lỗi, còn... chạy mất.
Thế rồi từ đó chuyến xe bus 52 chứng kiến những lần anh chàng mắt kiếng đầy vẻ lãng tử cười vang vì những mẩu chuyện hài hước của cô bé tóc tém, mắt to tròn, nghịch ngợm khác hẳn với cái tên đầy nữ tính “Ngọc Hà” của mình. Những lần cô bé giúi vội một món đồ handmade vào tay hắn rồi chạy xuống trường, còn hắn tiếp tục chặng đường còn lại đầy vui sướng: “Cô bé ấy vừa tặng tôi một cái móc chìa khóa, handmade đấy nhé, cái móc có hình một con thỏ trông dễ thương lắm.” Ngọc Hà yêu cái lạnh mỗi buổi sáng mùa thu của Hà nội, những ngày còn ở Paris, nó cũng thường mơ đến những hàng hoa sữa ngát hương, hàng liễu rủ bóng mặt hồ Gươm. Giờ đây, bên cạnh nó còn có Khiêm - người kiên nhẫn chờ nó xong buổi học rồi chở đi ăn kem, đi lòng vòng phố cổ hay ngồi lặng thinh ngắm người qua lại… Đó là người đủ tin tưởng để ngồi nghe nó tâm sự những suy nghĩ của mình, những nỗi nhớ thương, những điều trăn trở khác hẳn với cái vẻ bề ngoài đầy nghịch ngợm của nó. Là người đủ yêu thương để nhét những món quà thú vị vào bàn tay bé nhỏ của nó. Và hi vọng rằng, đó là người đủ thông minh để không bỏ rơi nó khi nhận ra nó thích anh.
***
11h đêm.
"Hà Hà, mở cửa!"
Tin nhắn đến từ số Khiêm. Hà bật cười vì cách nhắn tin riêng biệt này của Khiêm. Anh vẫn luôn coi tên nó là một điệu cười. Nó vui vẻ nhắn lại: “Nhầm số rồi nhé, đây là Hà, không phải Hà Hà!”. Vừa mở cửa, Khiêm khẽ nhét vào tay nó một bắp ngô nóng hổi thơm phức. Hà ngạc nhiên không nói lên lời, những ngày xa xứ, thực sự nó chỉ muốn được cầm một bắp ngô nóng rồi ngồi yên bình “thổi harmonica”. Nó vẫn luôn nghĩ ăn ngô thực sự là việc thổi harmonica đích thực.
bạn đang xem Thời gian sẽ làm nên điều kì diệu bạn có thể xem thêm thoi gian se lam nen dieu ki dieuTruyệnđọcthoigianselamnendieukidieu còn nữa nè