watch sexy videos at nza-vids!
GAMESỐ - Wap Game , Đọc Truyện , Giải Trí , Girl Xinh
homeChatAndroidUpload
UC BROWSER 9.9
[Tải Xuống][Hướng Dẫn]
NEWSITE

Chú Ý nhé, tất cả nội dung mới sẽ cập nhập tại HOCSINHIT.SEXTGEM.COM Chúc Các Bạn Vui vẻ.

» »
Tìm Kiếm| Lượt Xem : | Tập tin chủ đề (0)
↓Những chàng trai của gió – Phần 2



Ân và Văn giật mình vì phản ứng của Vũ. Trong vài giây, cả ba im lặng nhìn nhau. Cuối cùng Vũ bật cười gượng gạo.

- Ý em là chị Ân… À không, em muốn nói em đói bụng rồi, chúng ta có thể nấu cơm ăn không?
- Ơ… – Ân vẫn chưa hiểu tại sao trong câu nói, Vũ lại nhắc đến tên cô rồi lại trả lời không ăn khớp gì nhau.
- Được chứ! Anh sẽ làm món… À, hay là để Ân trổ tài đi, em có biết nấu ăn không?
- Dĩ nhiên là biết chứ ạ. Mẹ em bảo phụ nữ muốn giữ được chồng thì phải biết nấu ăn.
- Tốt quá! Thế món em nấu ngon nhất là gì?
- Mì gói ạ.
- Phụt! – Cả hai người con trai phì cười vì câu trả lời ngoài sức tưởng tượng, đã thế Ân còn đưa nét mặt rất thản nhiên ra, cứ như vô tội và không hiểu vấn đề.
- Ngoài mì gói ra, em còn nấu gì ngon nữa?
- Làm nước chấm!
- Hự! Chị nên được phong là cô gái ngây thơ của năm. Thế mà cũng bày đặt: “Muốn giữ chồng phải biết nấu ăn.” Chỉ cho chồng ăn mì gói với uống nước chấm mà giữ được à? Bà chị thật là…
Vũ chép miệng, lắc đầu rồi quay lưng đi vào phòng bếp. Văn nhìn Ân cười hiền rồi cũng đi vào theo, anh đưa tay lên cao, ngoắc ngoắc.
- Để khi khác thưởng thức món mì gói và nước chấm của em. Hôm nay anh sẽ nấu món mì Ý cho hai đứa ăn.
- Được đó! Em rất thích! – Vũ nói vọng ra.
- Cũng nấu mì đó thôi, đều là mì cả, tại sao lại phân biệt đối xử. – Ân lẩm bẩm một mình, cúi đầu đi sau Văn.
Bữa tối vừa kết thúc thì Việt về đến nhà. Anh ngạc nhiên vì sự có mặt của Ân. Nhưng cảm xúc của anh bỗng trở nên trầm lặng hơn khi nhận thức được rằng Ân đang có mặt trong căn nhà mà trước đây Ân của anh đã ở. Cảm giác quá khứ đẹp đẽ cứ thể ùa về dồn dập, làm nghẹt cả hơi thở của anh. Đứng nhìn Ân từ phía sau, Việt gần như mất hết lý trí, anh tiến lại gần khi Ân đang đứng gọt hoa quả, anh cũng không biết mình đang làm gì. Bỗng Việt vô thức từ phía sau vòng tay ôm chặt Ân khiến cô hoảng sợ, la lên rồi lóng ngóng làm chiếc dao gọt sắc nhọn tuột khỏi tay, rơi xuống. Chiếc dao vô tình cứa một đường trên bàn chân Ân, máu bật ra không ngừng. Cả Vũ và Văn vội vàng chạy vào, thấy cảnh tượng ấy đều không tin nổi. Ba giây sau, Văn hiểu ra sự việc nên lao đến kéo Việt ra, dùng sức đấm một phát thật mạnh vào mặt Việt.
- Anh điên rồi! Cô ấy không phải là Ân của anh! Anh làm trò gì vậy hả?

Cũng trong vài giây, Ân nhìn xuống bàn chân bê bết máu, đầu óc choáng váng rồi cô không còn biết trời đất gì nữa. Cô ngất xỉu.

Ân từ từ mở mắt, xung quanh cô chỉ toàn màu trắng. Nhận ra mình đang ở trong bệnh viện, Ân khẽ rùng mình khi nghĩ về chuyện đêm qua. Việt hành động thật lạ lùng, rồi còn cả câu nói của Văn nữa. Cô cảm thấy đau đầu, mọi việc thật khó hiểu và phức tạp hơn vẻ ngoài của nó. Bàn chân bắt đầu có cảm giác đau nhức vì hết thuốc tê, Ân chống tay ngồi dậy, cô khát nước. Vừa lúc đó thì Văn mở cửa bước vào.
- Em tỉnh rồi à?
- Vâng ạ, anh cho em xin ly nước. Nhưng sao anh lại ở đây?
- Anh tưởng em sẽ thắc mắc sao em lại ở đây – Vừa nói, Văn vừa rót nước đưa cho Ân – Anh ở đây vì em ở đây. Anh ra ngoài được 5 phút thì em tỉnh lại, em làm anh sợ chết khiếp.
- Em có làm gì đâu, có mà anh Việt làm em sợ chết khiếp nên mới ra nông nỗi này. Ôi trời, giờ nghĩ lại em vẫn thấy rùng mình đây này.
- Em đừng nghĩ ngợi gì nhiều, anh Việt…
- Hôm qua anh ấy say rượu ạ?
- Ừ ừ, em cứ coi như vậy đi!
Cả hai nhìn nhau cười lớn, nhưng dù sao cũng khó có thể quên cái chân đau và cũng không thể coi là Việt say được, bởi Ân biết đêm qua anh rất tỉnh, cô chỉ không thể hiểu hành động kỳ lạ ấy.
Việt mở cửa bước vào, Ân và Văn im lặng không cười nói nữa. Việt cố tỏ ra bình thản, đặt lên chiếc bàn gần

giường bệnh một lẵng hoa cẩm chướng rồi vẫn không nhìn Ân, anh quay sang nói với Văn:
- Em về nhà nghỉ ngơi đi, giờ để anh chăm sóc người bệnh cho.
- Em không sao, anh cứ đến tòa soạn làm việc đi, để em ở đây với Ân cũng được.
- Là tại anh… – Việt định nhắc đến sự việc đêm qua, nhưng anh ngừng lại – Vậy thì em đi ăn sáng rồi mua cho Ân một phần luôn. Anh ở đây chút rồi đi qua tòa soạn.
Văn nghĩ ngợi gì đó một lúc rồi gật đầu đồng ý. Anh mỉm cười với Ân, dặn dò vài điều rồi lấy áo đi về. Trước lúc ra khỏi cửa, anh đứng sát Việt thì thầm: Anh đừng để chuyện xảy ra như đêm qua nữa, anh làm Ân sợ đấy!
Văn đi rồi, một không khí lặng ngắt lại xuất hiện trong phòng. Để phá vỡ sự im lặng ấy, Ân lên tiếng trước:
- Em sẽ không hỏi anh chuyện hôm qua lý do là gì. Nhưng anh không được quên vì anh mà em phải nằm viện, vì thế phải ưu ái cho em nhiều hơn trong công việc. Nhớ chưa sếp?
- Ừ.
- Anh cũng không được la mắng, bắt nạt em như trước nữa. Vì cái chân em bị thương là tại anh.
- Ừ.
- Anh tăng nhuận bút cho em?
- Ừ.
- Anh… Anh bị sao vậy? Em nói gì cũng ừ, ừ. Anh bị ngộ độc chữ ừ à?
- Ừ. À không, là tại vì… vì anh mà em ra nông nỗi này. – Việt ngồi cách giường Ân một khoảng, hai bàn tay đan vào nhau, cúi mặt.
- Em ổn mà. Tại bất ngờ quá nên em mới làm rớt dao – Nói đến đây, bỗng Ân cảm thấy mặt nóng ran, có lẽ vì nhớ lại cái ôm bất thường đêm qua.
- Anh xin lỗi.
- không sao, không sao. Nhưng chân cẳng thế này thì tạm thời em không đến tòa soạn được rồi. Chắc nhờ

sếp gửi ít tư liệu cho em ở nhà hoàn thành bài luận.
- Ừ, anh sẽ gửi tài liệu cho em.
Ân cười. Vừa nhìn thấy nụ cười của Ân, Việt lại không kiềm chế được cảm xúc, lại muốn ôm người con gái ấy vào lòng, muốn đặt lên môi cô nụ hôn nồng ấm và muốn nói lời yêu thương với cô. Nhưng cô ấy lại không phải là Ân của anh và cảm xúc của anh lại không thật sự dành cho cô ấy, mà dành cho một người đã mất. Hai mắt bắt đầu đỏ au, Việt đứng bật dậy, đi về phía cửa, không nhìn Ân.
- Em đợi Văn đưa đồ ăn vào nhé, anh phải lên tòa soạn đây.
- Anh ấy bị làm sao vậy không biết. – Ân tự nói một mình. Bụng cô đã bắt đầu kêu gào.
Những người đàn ông trầm tính, đừng nghĩ rằng đó là bản tính vốn có của họ. Thật ra phải qua một quá trình hình thành thì tính cách của một người đàn ông mới thay đổi từ sự bồng bột của chàng trai mới lớn đến sự điềm đạm của quý ông trưởng thành, cuốn hút. Quá trình ấy có thể là những nỗi đau: sự đổ vỡ trong tình yêu, áp lực gia đình hoặc đơn giản là sự bào mòn của thời gian. Ví như ở độ tuổi 15, chàng trai sẽ thích nghe nhạc rap, rock. Nhưng mười năm trôi qua, anh ta sẽ không chịu nổi tiết tấu mạnh mà chỉ chuộng những bản pop ballad hay nhạc cổ điển. Thời gian thay đổi được sở thích của con người, và để một con người hiểu được một con người thì cũng cần thời gian, thật đấy.
nhung-chang-trai-cua-gio-8211-phan-2.t
- Chị có tin thứ tình cảm tồn tại trong sự thấu hiểu là tình yêu không?
- Hỏi gì mà màu mè thế? Cứ nói đơn giản hơn xem nào.
- Em đang tìm hiểu về một cô gái, nhưng càng tìm hiểu người ta, em lại càng hiểu trái tim mình hơn.
- Gì mà đến mức sến súa như vậy hả Vũ? Chả nhẽ… Em yêu cô nào rồi? Mới 19 tuổi thôi nha, yêu sớm không tốt đâu.
- Chị cứ làm như tình yêu giống đi xe phân khối lớn không bằng, tuổi tác thì có liên quan gì đâu, cảm xúc đến thì sao mà ngăn lại được.
- Cũng có lý. Thế con nhà ai? Học ở đâu? Xinh không? Tính tình tốt như chị đây không?

Trang: 12
seo
985197,0/985197,1985197,1 bình chọn
HomeĐang Xem: 1
Link:
BBcode:
↑ Bạn đã xem chưa?
iconHạnh phúc tới rất vội
iconRồi nơi đây, tình yêu lại bắt đầu!
iconThiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
iconDù chỉ một lần, em muốn bước vào thế giới của riêng anh
iconMọi thứ sẽ ổn khi có anh
Tags:

bạn đang xem Những chàng trai của gió – Phần 2 bạn có thể xem thêm nhung chang trai cua gio 8211 phan 2Truyện đọc nhung chang trai cua gio 8211 phan 2 còn nữa nè

Những chàng trai của gió – Phần 2 v2

đang cập nhật thêm

FB Admin0.0007345 U-ON. ..
trang:123456789 10 11 12 13 141 2 3 4 5 6