Ở hai hướng khác nhau của sân bay có hai con người đang bước ra.Họ không quen biết gì nhau nhưng định mệnh đã đưa họ đền với nhau.
-Thưa tổng giam đốc phía nhà đầu tư đang làm khó chúng ta.Họ yêu cầu phải đảm bảo nhiều những chi phí mà họ đưa ra sẽ chắc chắn đư ợc đền lại v à số lãi thu được phải ngang với chúng ta. – anh thư ký vừa đi vừa báo với v ị tổng giám đốc vừa mới bước xuống sn bay.
-Khi về đến công ty tôi sẽ giải quyết sau. – Hoàng Nam_tổng giám đốc tập đoàn họ Hoàng lớn nhất cả nước.– Bây giờ tôi có hẹn gấp.
-Vậy tôi sẽ về để giải quyết một số việc ở công ty.Chào ngài.- anh thư ký nói xong rồi cuối đầu quay người bước đi.
…
Ở một đường khác cũng có một số việc tương tự.
…
-Hôm nay tôi có hẹn nên sẽ đến công ty sao.Anh cứ về trứơc làm những việc mà tôi đa nói nãy giờ.- Hàn Tuyết Mi_Tổng giám đốc của tập đoàn đá quý Hàn thi.
Cô đảo mắt một vòng sau cái kính mát màu đen to bản để tìm ki ếm một bóng ngưòi nào đó.Và sau đó thì c ô lạnh lùng bước đi đến chỗ hẹn.
…
Nhà hàng Dreams.
-Tôi không nghĩ là anh lại đến sớm tới vậy. – Mi lạnh lùng nói.
-Tôi cũng vừa mới xuống sân bay sau một chuyến công tác bên Pháp. – anh vừa nói vừa nhấp ngụm cà phê.
-Vào vấn đề chình luôn đi.Tôi cũng không được rảnh rang cho lắm. – c ô ngồi xuống và cầm tách cà phê sữa đã được gọi sẵn.Cô biết hôm nay anh cũng về nước giống mình – C ũng không tệ.
Anh nhìn cô khẽ c ười rồi nói:
-Em lẫn như ngày nào nhỉ.Ok.Ba mẹ của anh nói muốn anh và em tổ chức lễ đính hôn vào tuần sau.- Anh chậm rãi nói.
-Tùy anh thôi.Tôi nghĩ họ vẫn chưa biết chuyện chúng ta đã chia tay vì có ‘người thứ 3’ nhỉ.- Cô bình thản trả lời lại và cố nhấn mạnh những ý cần nhấn mạnh.
-…- anh im lặng một hồi.- Em vẫn còn hận anh sao?Cũng đúng thôi nhỉ.Chúng ta quen nhau cũng không phải thời gian ngắn.
-Anh cũng biết thế nữa àh.Tôi nghĩ hay là anh cứ dẫn tình nhân của anh mà về ra mắt ba mẹ anh đi, thế có khi tốt đó.- Sự bình thản đã mất đi trên khuôn mặt c ô.
-Sao em không nghe anh giải thích chứ.Chuyện đó,anh có nỗi khổ riêng mà.-Anh cố gắng giữ bình t ĩnh để trả lời.
-Không cần phải nói gì thêm nữa đâu.Cứ quyết định như vậy đi.Lễ đính hôn sẽ đựoc tổ chức vào cuối tuần sau.Tôi nghĩ anh sẽ chuẩn bị tốt.Bây giờ chào anh tôi đi.-Nói rồi cô đứng dậy quay lưng bứơc đi mà không thèm nhìn anh lấy một cái.
Anh ngồi uống hết tách cà phê rồi cũng bước đi.Những bước đi của kẻ cô độc.
…
Cô và anh quen nhau lúc cả hai đang học đại học.Họ tình cờ quen biết nhau trong một lần cô thì đang lơ đễnh bước đi trên sân trường vì đang bận suy nghĩ về những thứ vừa được tiếp thu vào đầu từ thầy giáo sư còn anh thì đang chú tâm vào cuốn sách dày cộm trên tay cùng với đôi mắt kính cận dày cộm.Sẽ chẳng có gì để nói nếu họ không chạm vào nhau.Cả hai đều ấn tượng về đối phương nhưng cũng xin lổi rồi đi ngang qua nhau.
Sau lần đó họ gặp nhau thường xuyên hơn mặc dù anh trên cô một khối.Căn tin, thư viện,sân trường…rồi từ từ họ trở thành bạn thân.Lúc anh nhận tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi anh đã đến ngỏ lời muốn trở thành bạn trai cô.Cô đồng ý.Mối quan hệ của họ rất tốt,mặc dù thời gian họ giành cho nhau không nhiều.Anh thì bận rộn với công việc ở công ty còn cô thì lo cho những luận án.Nhưng họ vẫn giành thời gian để quan tâm nhau. Để chia sẻ những điều mình đã trải qua trong ngày,cha mẹ cũng vui khi cả hai quen nhau.
Mọi việc cứ thế cho đến ngày cô tốt nghiệp và đến công ty của gia đình để làm việc.
…
-Hôm nay em bận, để hôm khác anh nhá! – cô trả lời gấp rúc trong lúc đang xem lại những tài liệu để chuẩn bị cho cuộc họp.
-Được rồi.Tạm biệt! – anh cũng không muốn ép cô.
…
-Bây giờ em rãnh mình gặp nhau nhé!- cô gọi cho anh
-Anh đang họp để sau nhé!-anh trả lời vội rồi tắt máy.
Thời gian cô và anh giành cho nhau không còn nhiều như trước.Những chiếc hôn vội,những lời tạm biệt ngắn gọn…gia đình cũng thúc giục họ kết hôn nhưng cả hai đều không đồng ý vì họ nghĩ công việc bây giờ chưa cho phép họ kết hôn.
…
-Anh rãnh không mình đi ăn.-Cô gọi điện cho anh sau khi hoàn thành đống công việc của ngày.
-Ok.Anh sẽ đến đón,chờ anh nhé!-anh trả lời cô rồi lấy chiếc áo vest ở ghế dựa rồi bước vội.
Cũng lâu rồi cả hai không gặp nhau.Họ chỉ nói chuyện qua điện thoại do vấn đề công việc.
Công ty của anh và cô cách nhau cũng khá xa.Anh đang lái xe thì có điện thoại.Là của cô:
-Anh àh,em có cuộc họp đột xuất. Để hôm khác anh nhá.Xin lỗi anh.- cô nói với giọng điệu van nài.
-Không sao,anh cũng chưa ra khỏi công ty.- miệng anh thì trả lời còn mắt thì dán chặt vào cảnh tượng trước mắt.Cô đang bước vào xe của một người con trai cao to bảnh bao với những cử chỉ hết sức thân mật.
Bực mình anh quầy xe lại thì đâm sầm vào một cô gái.
-Cô có sao không,tôi đưa cô đến bệnh viện.- Anh nói giọng lo lắng.
-Không sao.- cô gái đó cất giọng trả lời.
-Xin lỗi cô, đây là danh thiếp của tôi nếu có gì thì cứ liên lạc với tôi.- Anh vừa nói vừa lấy trong túi ra tấm danh thiếp.
-Cảm ơn.- cô nói rồi bước đi.
Anh không biết cảnh tượng vừa rồi cả bị cô nhìn thấy.Sẽ chẳng là gì nếu anh như thế.Nhưng cô giận vì anh nói dối cô.Lúc nãy anh nói anh vẫn còn ở công ty.
…
Mấy ngày nay cô và anh không gọi điện cho nhau.Bởi cả hai đang giận nhau rất nhiều.Thời gian và khoảng cách kéo họ ngày càng xa.Và khi mọi thứ lên đến đỉnh điểm thì khó mà hàn gắn.
…
Hôm nay cô ra ngoài gặp đối tác. Đến một nhà hàng mà cô và anh thường hay đến lúc trước.
Thế là đã một tuần cô và anh không gặp nhau.Không trao đổi diện thoại với nhau. Đang suy nghĩ vu vơ trong lúc chờ đối tác đến thì mắt cô bỗng mở to.Sự ngỡ ngàng cộng với tức giận đã lấy đi hết lý trí của cô.
Anh đang ngồi nói chuyện rất thân mật với cô gái đó-người mà cô đã gặp lần trước.Cố gắng lấy lại sự bình tĩnh vốn có.Cô bước đến như cầu mong một sự giải thích của anh.Nhưng,không.Anh im lặng.
Sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy cả ba.
-Em cần lời giải thích.-Cô kiềm giọng.
-Cô ấy chỉ là một người bạn của anh.- Anh trả lời thản nhiên khi đang nhớ đến cảnh cô bước vào xe của một người khác.
-Rất vui được biết cô.Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy.-Cô tươi cười nói. Đưa tay ra bắt.
-Tôi cũng vậy.- cô gái đó cũng đưa tay lịch sự.
-Anh có chuyện muốn nói với em.Ra ngoài đi.- Anh vừa nói rồi kéo cô ra ngoài.
…
-Bây giờ anh muốn nghe lời giải thích của em về lần trước và cả lần này.-Anh nói
-Em không hiểu anh đang nói đến điều gì.- cô trả lời lại.
-Tại sao em lại nói dối anh là có cuộc họp đột xuất mà lại lên xe của một người con trai khác.Lại còn thân mật quá sức bình thường.Còn nữa,anh nhớ rõ là chúng ta vẫn chưa đồng ý tiến đến hôn nhân mà.- Anh nói một hơi.Lòng anh cảm thấy nhẹ hẵng.Một tuần qua câu hỏi đó cứ bám riết lấy anh.
- Đó là người anh họ của em.Anh ấy mới về nước nên em mới đi ăn một bữa với anh ấy.- mặt cô biến sắc,nhưng vẫn cố gắng nói ra-nhưng còn anh thì sao chứ anh cũng nói dối em đấy thôi.Còn việc kết hôn thì sớm muộn gì cũng sẽ tới sao anh phải nghĩ ngợi nhiều đến vậy.Hay anh đang lo sợ ai đó sẽ biết.