Cái tôi của hiện tại liệu có đủ lớn để đánh bại cái tôi của quá khứ , của nỗi đau chồng chất của thù hận kiếp trước kiếp sau !
Thời gian sẽ là liều thuốc bổ để làm nhạt nhòa đi nỗi đau,
phai mờ đi phần nào của sự vụn vỡ , cũng là để hàn gắn yêu thương nối liền quá khứ và hiện tại.
Cảm xúc của con người thật là khó để nắm bắt .Lúc thì nhẹ nhàng , ưu tư lúc lại dữ dội cháy bỏng . Chắc bởi lẽ thế mà chúa đã ban cho con người ta cái gọi là tình yêu để kiềm chế cảm xúc . Cũng như tôi lúc này đang phải gồng mình lên chịu đựng nỗi đau của sự phản bội , buồn thật . Mười sáu tuổi chưa phải là đã lớn , nhưng một khi đã lớn thì sẽ yêu rất nhiều . Đôi lúc tôi tự hỏi ’’ Tại sao mình lại yêu anh ta “ khi mà đã biết quá rõ về cái bản chất lăng nhăng của anh . Chính tôi cũng không lý giải được nguyên nhân là tại sao nữa . Đơn giản chỉ là yêu và yêu thôi . Cuộc sống mà , đâu thể bắt ép người khác yêu mình đuợc , có lẽ từ trước đến giờ chỉ có mình tôi là yêu anh . Tình yêu đơn phương ư , cứ coi là thế đi . Nhưng vì sao ? anh không yêu tôi mà còn chấp nhận làm bạn trai của tôi để làm gì … để làm tôi tổn thương …tôi đau như bây giờ ư . Tôi muốn khóc quá , mối tình đầu của tôi giờ đây chỉ còn là cát bụi hư vô .
Bây giờ khi đã buông tay , để anh đến với người con gái khác , tôi mới ngộ ra rằng … vốn dĩ từ trước đến giờ tôi chưa từng là gì trong trái tim anh . Lang thang trên con đường quen thuộc , nơi đã chất chứa bao nhiêu kỷ niệm đẹp của tôi và anh , của cái ngày xưa đầy hồn nhiên và mơ mộng …một cái gì đó nhói đau trong tôi . Vẫn ngôi nhà này , vẫn con đường này…nhưng lại không có anh , giờ chỉ còn lại mình tôi hụt hẫng và bơ vơ . Trời bắt đầu đổ mưa , mưa tầm tã , tôi thực sự không thể kìm nén được nữa rồi … từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má tôi . Vâng ! Tôi đang khóc , khóc cho cái mối tình vụt đến rồi vụt đi này . Tôi muốn khóc để trút bỏ đi cái nỗi đau đang dằng xé trong trái tim bé nhỏ này , khóc để rồi quên đi tất cả . Tôi muốn quên hết , quên sạch sẽ những gì thuộc về anh
Đau đủ rồi …
Đứng dậy nào …
Vứt cái đống cảm xúc vớ vẩn đó đi…
Mày phải là mày của lúc trước nhé …
Có thể như thế mày mới sống tốt được …
Luôn vui vẻ , hay cười , bất cần ai …
Đó mới là mày …
Đừng ai bước vào cuộc sống của tôi nữa nhé …
Đau như thế đủ rồi …
Đừng quan tâm tôi nhiều quá ,để rồi lại bỏ rơi tôi …
Niềm tin á … mất rồi
Hạnh phúc á… ảo lắm
Tất cả … giờ chỉ còn là quá khứ mà thôi . Nhất định sau ngày hôm nay , tôi sẽ quên được anh …nhất định là như thế. Tôi đưa tay lên quẹt đi giọt nước mắt cuối cùng còn đọng lại trên khóe mi . Không biết là tôi đã khóc được bao lâu rồi nữa , chỉ biết rằng bây giờ tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn . Tôi về nhà trong bộ dạng ướt sũng , toàn thân khẽ run lên vì lạnh , nhưng điều đó không khiến tôi bận tâm gì nhiều bây giờ tôi chỉ muốn ngủ và ngủ thôi . Khẽ đẩy cánh cửa , tôi nhẹ nhàng bước vào trong nhà . Bây giờ đã là 9 giờ tối . Tôi đã lang thang cả ngày trời ở ngoài đường rồi . Đã về muộn lại còn ở trong bộ dạng thế này , thể nào tôi cũng bị la cho coi . Thôi kệ đi … bây giờ thì tôi không còn sợ gì hết . Tôi lết cái xác không hồn đi ngang qua phòng khách . Tiếng nói ở trong phòng vọng ra làm tôi đứng sững lại , quét ánh mắt vào trong phòng trái tim tôi lại khé nhói lên .
- Rất cảm ơn hai vị đã nuôi dưỡng cháu trong thời gian vừa qua , chúng tôi thực sự không biết làm gì để báo đáp hai người . Tôi thực sự rất rất vui khi tìm lại được cháu nó . Hôm nay chúng tôi đến đây xin được đón cháu nó về … liệu có được không …- Một người phụ nữ mái tóc đã bạc đi mất một nửa , ánh mắt khắc khổ đang ngồi khóc sụt sùi trước mặt ba mẹ tôi
- Kìa mẹ … – Chàng trai ngồi bên cạnh bà ta quay sang đỡ bà ta đứng dậy
Giọng nói này khuôn mặt này không lẫn vào đâu được chính là anh …
Bịch …
Chiếc cặp trên tay tôi từ từ rơi xuống , chuyện gì đang sảy ra với tôi thế này . Tôi trượt theo cánh cửa rồi dựa hẳn vào tường . Đầu óc tôi quay cuồng đau đến tê tái …
Người đàn bà kia và anh ta đang làm gì ở đây vậy , họ nói tôi không phải … là con ruột của ba mẹ tôi ư . Chuyện này rốt cuộc là thế nào . Tại sao …tại sao ? Mọi chuyện lại tồi tệ như thế , tôi không muốn như thế này chút nào . Ai có thể cho tôi biết bây giờ tôi phải làm gì đây . Tôi hoảng loạn thực sự , mọi chuyên xảy ra bất ngờ quá làm tôi không tài nào thích ứng kịp . Đầu óc tôi choáng váng , hiện thực và quá khứ đan xen lấy nhau , mờ mờ ảo ảo , từng mảng kí ức rời rạc chợt ùa về.
- Anh hai , lớn lên nhất định em sẽ lấy anh – Một bé gái chừng 3, 4 tuổi kháu khỉnh đang ôm chầm lấy cổ của anh trai cô bé nũng nịu
- Không được đâu bé ngốc của anh ạ …- Cậu bé làm vẻ mặt hình sự , búng chóc một cái vào mũi của cô bé rồi khẽ cười
- Tại sao lại không được , bé tũn yêu anh lắm mà
- Đơn giản chỉ vì chúng ta là anh em ruột
Tiếng nói ngô nghê của hai đứa trẻ vang vọng trong đầu nó . Hình ảnh hai đứa trẻ một trai một gái đang cõng nhau đi dọc bờ hồ hiện lên rõ ràng đến tê tái . ’’ Đơn giản chỉ vì chúng ta là anh em ruột … anh em ruột ‘ . Thế đấy biết được sự thật là một niềm hạnh phúc , nhưng đó lại là một sự thật quá thật , trần trụi đến tan nát cõi lòng
- Ai ở ngoài đó thế
Tôi giật mình choàng tỉnh phóng vội ra phía cửa . Tôi lao ra ngoài màm mưa như một con thiêu thân , mặc kệ tiếng la hét phía sau , tôi vẫn ra sức mà chạy . Nước mưa hòa quyện với nước mắt chảy xuống môi tôi mặn chát
- Băng … đừng chạy nữa , em dừng lại đi được không ?
Tiếng hét của anh hòa cùng với tiếng mưa rơi nặng hạt vang đến tai tôi . Giọng nói ấy , hình bóng ấy đã khiến tôi đau khổ trong suốt thời gian qua đang hiện lên trước mắt tôi rõ ràng như thế , nhưng giờ đây tôi lại không thể chạm vào anh được nữa , không thể nói lời yêu anh được nữa rồi . Tôi và anh là anh em …anh em đấy !
Rõ ràng là rất gần nhưng lại không thể đưa tay ra với lấy …
Rõ ràng là yêu nhau rất sâu đậm nhưng mãi mãi họ không thể thuộc về thế giới của nhau … !
Chỉ vài phút sau , anh đã tóm được tôi , anh ôm tôi vào lòng để tôi gục đầu trên vai anh . Hai thân hình ướt sũng ôm lấy nhau … lạnh buốt . Tôi khóc òa lên trong vòng tay lạnh lẽo ấy . Trái tim tôi bây giờ đã thực sự tan nát rồi , thực sự là đau đến xé lòng . Anh siết chặt lấy tôi . Tôi biết anh cũng đang rất đau , đau chẳng kém gì tôi
- Băng …anh xin lỗi , quay về với anh nhé ?
- …Quay về để làm em gái anh ư …không , tôi không muốn …TÔI KHÔNG MUỐN ! – Tôi hét lên rồi đẩy mạnh anh ra , tôi nhìn anh ánh mắt tràn đầy sự trách móc và căm hận . Anh cũng nhìn lại tôi , ánh mắt như xoáy sâu vào cõi lòng đang rỉ máu của tôi ,cái ánh mắt xót xa thương cảm ấy tôi không cần . Cái tôi cần là tình yêu của anh kìa . Sao ông trời lại bất công với tôi như thế cơ chứ , TẠI SAO ?