hở xem tình hình bên ngoài...Anh đột nhiên ôm lấy vai cô, cô chán ghét trừng mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Anh muốn làm gì?"
Ngũ Liên làm động tác im lặng.
Uất Noãn Tâm không dám không dám đẩy mạnh bàn tay đang để ở trên vai của anh, đành phải chịu đựng. Giống như có một con sâu bò lên người vậy, cả người không thoải mái. Vào lúc này, anh vẫn còn tâm tình ăn đậu hủ sao, không phải chứ?
"Phía bên anh có không?"
"Không có! Lại bị mất dấu rồi!"
Đám ký giả bất đắc dĩ nhìn nhau. "Không chụp được cái gì hết, về báo cáo như thế nào với công ty đây?"
"Trời sắp tối rồi, về nhà thôi!
Ngày mai tiếp tục vậy."
"Ưm! Đành phải như vậy thôi!"
Đợi bọn họ đi hết, Uất Noãn Tâm mới chạy ra khỏi bụi cỏ, một cước đá vào bắp chân của Ngũ Liên. Ngũ Liên theo bản năng che bắp chân lại, la thét lên. "Khốn khiếp! Cô phát bệnh gì hả!"
"Ai kêu anh vừa nảy ăn đậu hủ của tôi làm chi!" Cô vỗ vai, muốn đem tất cả hơi thở của anh đuổi hết đi.
"Ai ăn đậu hủ của cô! Lúc nãy vai của cô lộ ra bên ngoài đó!"
"...." Uất Noãn Tâm cứng họng, nhưng vẫn không chịu nhận sai với anh, cứng miệng như con vịt chết: "Dù sao anh chính là người như thế...."
"Cô có tin là tôi sẽ cưỡng hiếp cô bây giờ không hả!" Anh làm bộ nhảy phốc lên, dọa đến Uất Noãn Tâm hoảng hốt mà chạy. "Anh đừng đến đây! Tôi kêu cứu đó!"
"Nếu như cô muốn kéo một đám ruồi bọ quay trở lại đây, vậy thì cô hãy kêu lớn giọng một chút!" Ngũ Liên đi khập khiễng, lửa giận cũng nổi lên. Người phụ nữ này trời sinh là khắc tinh của anh sao, cứ đụng trúng là gặp xui xẻo!
Uất Noãn Tâm đuổi theo anh, có chút hối lỗi.
"Anh, chân anh không sao chứ?"
"Cô thử xem?"
"Này! Anh là đàn ông, không cần nhỏ mỏn đến mức đó đâu! Chỉ đá một đá thôi sao, ai kêu anh...."
Ngũ Liên không thèm để ý đến cô: "Muốn trước khi trời tối ra khỏi chổ này, thì im miệng cho tôi!"
Hai người đi vòng quanh trên núi nửa ngày, nhưng vẫn không tìm được đường ra, cứ vòng vòng một chổ. Nhìn thấy trời sắp tối, Uất Noãn Tâm gấp đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi. "Hình như chúng ta bị lạc đường rồi!"
"Tôi biết!" Ngũ Liên rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng có chút sốt ruột. Nguyên nhân chính là do đầu quá đau, cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu, rất khó trụ thêm được nữa. Nhưng bên cạnh vẫn còn một người con gái, anh là đàn ông, nhất định phải cho cô cảm giác an toàn, làm thế nào cũng phải cố gắng trụ vững.
Đầu đau làm cho anh không cách nào chống đỡ được, dựa vào một cái cây nghỉ một lúc. "Nghỉ một chút đi."
Uất Noãn Tâm cũng mệt lã người, gật đầu, tìm một tản đá tựa đầu vào. Nhìn thấy sắc mặt của anh rất khó coi, cô không khỏi áy náy. "Thật xin lỗi...nếu không phải tôi cứ quấn lấy anh, thì bây giờ sẽ không...."
Cô biết rõ tính tình của anh không tốt, nói chuyện với cô rất phớt lờ. Nhưng xảy ra chuyện như vậy, một câu trách mắng anh cũng không nói. Vài lần cô suýt ngã, cũng đều là anh đỡ cô, bị cô đẩy ra, cũng không để bụng. Nhìn vào những điểm đó, anh cũng không xấu xa đến vậy!"
Rốt cuộc anh là loại người như thế nào?
Ngũ Liên chỉ thở, không nói chuyện. Cả người giống như bị lửa đốt vậy, hơi thở nóng hổi, đầu đau như búa bổ.
"Hôm nay chúng ta không thể đi tiếp rồi, tìm một cái hang nào đó ngủ lại một đêm đi."
"Ngủ, ngủ?" Uất Noãn Tâm theo bản năng nắm chặt lấy cổ áo. Cô nam quả nữ, ở một nơi hoang vu hẻo lánh. Đối phương lại là một đại sắc lang, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
Nếu bây giờ còn sức lực, Ngũ Liên nhất định không khách sáo mà thét gào lên. Trong mắt của cô, bản thân dâm đãng đến mức đó sao? Nếu như không bị bệnh, có lẽ anh sẽ có ý nghĩ đó, nhưng bây giờ anh muốn bước thêm một bước cũng cảm thấy mệt nhoài, làm gì còn sức nghĩ đến chuyện đó!
"Đi thôi!"
"Nhưng, nhưng mà...."
Ngũ Liên liếc nhìn cô một cái, nhưng đột nhiên phát hiện trên đỉnh đầu của nhánh cây có một con rắn. Tin chắc đó là
Chương 62 - Ngủ cùng với nhau
"Giờ là lúc nào, anh còn nghĩ đến những chuyện đó!" Uất Noãn Tâm thực sự không biết nói gì nữa. Đây gọi là sau khi ăn no nê thì bắt đầu ham muốn sao?
"Tôi...tôi sốt rồi...rất lạnh..."
"Anh cho tôi là kẻ ngu ngốc hả! Tôi cảnh cáo anh, đừng làm loạn, nếu không tôi không khách sao đâu!" Uất Noãn Tâm mặc kệ anh, tiếp tục ngồi nghĩ lại đoạn đường đi. Một hồi thật lâu, không nghe thấy động tĩnh gì. Quay đầu lần nữa, sắc mặt của Ngũ Liên trắng bệch, dường như thực sự rất khó chịu, bộ dáng gần như sắp ngất.
"Anh...anh đừng giả bộ...tôi không tin đâu nha...."
Cả người Ngũ Liên run rẩy, cả môi cũng nhợt nhạt hơn.
"Anh làm sao vậy? Không phải bệnh thật chứ?" Uất Noãn Tâm nửa tin nửa nghi chạy qua đó, sờ trán của anh, nóng hổi! Ngón tay thì lạnh như băng. Lúc này cô mới biết sự việc thật nghiêm trọng, vội vàng cởi áo khoác ngoài đắp lên, ôm chặt lấy anh.
"Anh đỡ chút nào chưa?"
"Tôi rất khó chịu....đầu rất đau...rất lạnh..." Ngũ Liên nói chuyện cũng không rõ ràng, cả người gần như suy sụp, cứ nói câu rất lạnh.
Uất Noãn Tâm không còn cách nào, trong lòng đành phải kéo anh nằm dưới chân mình. "Như thế nào? Đỡ hơn chút nào chưa!" Cô rất khó chịu khi nhìn thấy người khác bị bệnh, cho dù đó là Ngũ Liên kẻ mà cô ghét nhất, nhưng một khi có bệnh vẫn làm cho lòng cô lo lắng.
"Anh cũng là, sức khỏe thật kém mà, chạy có vài bước đã phát sốt...bị bệnh rồi, tại sao không nói sớm...anh là một kẻ ngu ngốc mà!"
Đổi lại lúc trước, cô cứ càu nhàu sức khỏe anh kém, còn chửi anh ngu ngốc, Ngũ Liên đã gây chiến với cô từ sớm rồi. Nhưng có lẽ do bị bệnh cơ thể yếu ớt, giờ phút này nghe những lời này lại cảm thấy...ấm áp. Nghe thấy cô oán trách, dường như cũng không đến nỗi tệ.
"Kể một câu chuyện cười, để tôi vui vẻ..."
"...." Trán của Uất Noãn Tâm vẽ ba đường hắc tuyến. Đây là yêu cầu gì đây? Người bệnh cũng có hứng nói giỡn sao?
"Kể đi...tôi đang bị bệnh..." Giọng điệu của Ngũ Liên rất mềm yếu, có chút làm nũng, ánh mắt đẹp của anh nhìn Uất Noãn Tâm, cổ cô muốn rụt lại. Ca thán trong lòng người đàn ông này quả thật là yêu nghiệt mà! Bị bệnh còn đẹp đến vậy.
"Kể đi..."
"Được! Tôi kể!" Đàn ông làm nũng là một chuyện cực kỳ đáng sợ, Uất Noãn Tâm tự nhận mình không có khả năng phản kháng. Nghĩ một lúc. "Tôi kể cho anh nghe câu chuyện châm biếm sở trường nhất nha, buồn cười lắm đó!"
"Một con thỏ với một con rùa chạy rất nhanh rất nhanh chạy đua với nhau, con nào thắng?"
"Con thỏ!"
"Sai! Tôi đã nói rồi, là một con rùa chạy rất nhanh rất nhanh mà!"
"..........." Tại sao anh lại cảm thấy càng lạnh hơn nhỉ?
"Hỏi anh lần nữa, một con thỏ và một con rùa mang kính râm thi chạy, con nào thắng?"
"Con thỏ!"
"Sai! Con rùa mang kính râm về nhất, vẫn là con rùa chạy rất nhanh rất nhanh lúc nãy mà!"
Ngũ Liên bĩu môi, rất oán trách. "Không mắc cười!"
"Sao anh còn cười!"
"Tôi cảm thấy dáng vẻ của cô rất buồn cười! Giống như một đứa ngốc, thích diễn trò!"
".............."Đây gọi là giả giọng sánh vai hiểu không? Có biết biểu diễn không!
Cảm xúc của anh đột nhiên có chút trầm lại, thì thào ca thán. "Lúc còn nhỏ, mẹ tôi cũng kể chuyện cười cho tôi nghe, truyện cười của bà so với cô hay hơn rất nhiều!"
bạn đang xem Hợp đồng hôn nhân 100 ngày Phần 7 bạn có thể xem thêm hop dong hon nhan 100 ngay phan 7Truyệnđọchopdonghonnhan100ngayphan7 còn nữa nè