Mùa xuân- một năm sau đó, Kate và Mike có chuyến du lịch biển cùng nhau. Một chuyến đi định mệnh, gắn kết hai tâm hồn đang chao đảo giữa sóng gió trùng khơi.
Cốc..cốc…
- Này Kate?
- Gì đó anh?
- Mình ra biển đi em!
- Bây giờ hả?
- Ừ.
- Trời đang mưa mà
- Mưa thì mưa, có sao đâu. Em không đi, anh đi một mình à!
Chưa đợi Kate trả lời, Mike đã nhanh chóng bước xuống bậc cầu thang, từng bước đi dứt khoát và có phần vội vã. Kate vẫn còn đứng đó, chưa kịp nhận ra điều gì bất thường từ Mike. Cô hơi bất ngờ về hành động đó của anh.
- “Mike…Mike…đợi em với.” Tiếng Kate vọng lại, trong trẻo. Khép vội cánh cửa, cô hấp tấp chạy theo anh.
Mike vẫn thản nhiên sải từng bước dài trên cát, hai tay khoanh trước ngực, hướng mắt nhìn về phía biển. Dường như anh không nghe tiếng gọi của Kate. Tâm hồn anh giờ đây đã hòa quyện cùng với biển, giữa trăm ngàn con sóng dập dồn, trong tiếng rít từng hồi của từng cơn gió thốc. Lạnh buốt. Cơn mưa day dẳng làm lòng người cũng thấy xốn xang. Mưa rớt rơi qua từng vai áo, mưa làm cho nỗi sầu thương lúc cạn, lúc đầy.
Kate đứng lặng nhìn Mike, khoảng cách thật sự rất gần nhưng sao cô không tày nào với tới. Cô biết, chỉ cần một bước nữa thôi là cô đã chạm được anh rồi. Vậy mà, cô cứ bước mãi, bước mãi, những bước chân không thể nào đủ lớn, đủ dài để có thể san bằng cái khoảng cách vô hình ấy. Một cái gì đó cứ kéo cô trở lại, lòng thì muốn, mà chân lại chẳng chịu nghe lời. Cô đang do dự ư? Ừ, phải rồi, cô do dự lắm. Vì cô sợ phá tan đi cái thế giới vốn dĩ chỉ thuộc về của riêng anh. Cô không đủ can đảm để chen vào nơi đó, không đủ niềm tin để lôi anh trở về thực tại, càng không đủ mạnh mẽ để cùng anh bước qua giông bão cuộc đời.
- “Em tới lâu chưa?”- Mike quay lại nhìn cô, giọng trầm ấm.
- “À..e..m…em mới tới”- Giọng Kate đứt quãng, ngân dài.
- Còn mưa mà, em ra đây làm gì? về đi, kẻo bị cảm bây giờ.
- “Em..e..m muốn theo anh…”. Vừa dứt lời, Kate như sực tỉnh cơn mê. Cô tự trách “sao mình lại nói thế với anh?”. Lòng ngổn ngang trăm mối, mắt cô dán chặt vào anh, hai tay đan vào nhau, nhịp thở gấp gáp, môi mấp máy “không, ý em là e..m, em cũng muốn đi dạo biển đêm, à, mà…tại anh rủ nên em đi…thì…cũng…”. Cô cố gắng giải thích.
- “Sao thế?”. Anh mỉm cười nhìn Kate.
- Có gì đâu mà em phải nói lung tung vậy. Hay là em định nói điều gì với anh hả? Kate.
Câu hỏi của Mike như mũi dao xoáy thẳng vào tim Kate. Cô cảm nhận được anh như nhìn thấu tâm sự của lòng cô. Anh hiểu rõ tâm tư, tình cảm của cô thì phải. Chính vì thế, mà mỗi lời anh nói, mỗi việc anh làm luôn đi kèm một thông điệp nhắc nhở, và cái giới hạn anh đã đặt ra giữa hai người, anh chưa một lần để mình phải bước qua dù là vô tình đi chăng nữa. Kate còn nhớ rất rõ, những đêm anh qua tìm cô, chở cô dạo phố về đêm, kể cho cô nghe đủ thứ chuyện trên đời. Rồi những lúc, anh ngà ngà say, một mình phi thẳng đến nhà cô chỉ để nhìn mặt, nói vài ba câu bâng quơ không đầu, không cuối. Bao nhiêu tin nhắn, bấy nhiêu cuộc điện thoại, cùng những lời xin lỗi chẳng rõ nguyên nhân cứ thế mà lặp lại. Mike có thể làm bất cứ điều gì mà anh muốn, thậm chí là kéo cô ra khỏi nhà giữa lúc đêm khuya ngoài trời đầy mưa gió. Và tuyệt nhiên, tất cả chỉ dừng lại ở đó. Nhiều lúc, Kate tự hỏi lòng mình “có phải mình quá nhạy cảm không?, mình lại nghĩ lung tung rồi ư?, mình có bị làm sao không? ”. Và rồi, cô phải tự trấn an mình bằng minh chứng thực tại bởi thứ tình cảm vô cùng trong sáng, rất đỗi vô tư, không chút vụ lợi của Mike. Mike không yêu cô- đó là điều hết sức hiển nhiên như chính anh từng khẳng định. Ngày tháng ở bên Mike, Kate học cách quen dần và chấp nhận điều đó như một lẽ tự nhiên trong đời, dù rằng trong thâm tâm cô, sự nhanh nhạy bởi giác quan thứ sáu của người phụ nữ luôn mách bảo với cô rằng “đó không là sự thật”.
- “Em nghĩ gì mà thừ người ra vậy?”. Mike bước lại gần Kate, cởi chiếc áo khoác, choàng qua vai cô, thì thầm.
- “Xin lỗi anh, Mike à!”- Giọng cô run run. Có lẽ vì đang cố giấu che đi cảm xúc, cộng thêm lúc nảy đi quá vội vàng, mà chưa kịp mang dù trong lúc cơn mưa vẫn còn chưa tạnh hẳn.
- “Em lạnh lắm hả?”. Mike tiến sát lại gần cô hơn nữa, gần đến nổi cô cảm nhận được cả hơi ấm thoát ra từ cổ họng anh. Nó thật nồng nàn và có sức quyến rũ kỳ lạ. Nhưng thật bất ngờ, cô đẩy anh ra, bước nhanh về phía trước. Từng đợt sóng ngầm vẫn đang vùng vẫy giữa lòng đại dương xanh thẳm. Gộp đá chơ vơ vẫn đang nghiên mình đón lấy từng đợt sóng xô bờ. Biển gào thét, lặng im rồi rì rào ca hát. Tất cả đã tạo nên một thanh âm hoàn hảo, một giai điệu tuyệt vời của một bản tình ca. Người ta thường bảo “đứng trước biển để nhờ biển nói hộ lòng mình”. Còn cô? Cô lại hoàn toàn không muốn thế. Vậy mà cớ sao, biển lại nổi cơn thịnh nộ, rồi nhẹ nhàng đẩy sóng ra khơi? Cũng như cô, đôi lúc muốn gào khóc thật to, muốn xóa tan đi áng mây mù nơi ấy, muốn tỏ rõ lòng mình cho vơi bớt niềm đau. Và rồi, khi cơn sóng lòng lặng lẽ qua đi, cô lại trân trọng, nâng niu những gì mình đang có.
Nhẹ nhàng vòng tay, Mike ôm cô thật chặt vào lòng. Mike đang ở phía sau cô, gần gần lắm, gần đến độ không còn khoảng cách. Là sự thật hay trong giấc chiêm bao? Cô không dám tin, cô lo sợ giấc mơ ngọt ngào ấy sẽ nhanh chóng tan theo bọt biển ngoài khơi đó. Khẽ cựa mình, Kate cảm nhận được hơi ấm lan tỏa toàn thân cô. Anh là thật, và viễn cảnh này đây cũng là sự thật. “Xin lỗi em, Kate. Anh đã để em chờ quá lâu, để em phải hi sinh vì anh quá nhiều. Anh thật sự rất đau lòng khi nhìn em như thế… ”. Kate lặng im, nghe rõ nhịp trái tim anh, nghe từng hơi thở của anh. Mike nắm tay Kate đặt lên ngực trái mình, siết chặt cô vào lòng đầy thổn thức. Chưa bao giờ anh thấy sợ mất cô như lúc này đây. Bởi lẽ, tình yêu cũng như con sóng ngầm trong lòng biển cả, càng cố kiềm nén thì sức công phá của nó mới thật gớm ghê.
Nới lỏng vòng tay, vén từng sợi tóc mai còn vươn trên trán, Mike nhìn thật sâu vào đôi mắt long lanh còn đẫm lệ của Kate. Ánh mắt ấy mang một nỗi buồn thầm kín và sâu lắng lắm, càng làm cho tim anh thêm đau nhói, xót xa. Hít một hơi thật sâu, cảm nhận được mùi vị mằn mặn của biển nơi đầu lưỡi, gió thốc từng cơn, sóng biển vỗ rì rào.
- Mike…
- Sao anh lại ôm em như thế hả?- nghẹn ngào cô ngước lên nhìn anh, hỏi khẽ.
Câu hỏi của Kate đưa anh về thực tại. Anh cũng không hiểu rõ bản thân anh muốn gì, cần gì nữa. Anh thấy mình mâu thuẫn lắm. Từng đợt sóng lòng cứ liên tiếp dâng lên, cuộn trào rồi nằm im lặng lẽ. Vòng tay buông lơi, mắt nhìn xa xăm, tựa mình vào phiến đá, giọng anh trầm xuống đầy suy tư “Em có nhớ hôm nay là ngày gì không???…một ngày, mà lẽ ra cả anh và em không nên nhớ… Ngày…mình bắt đầu cho những yêu thương vụn vỡ và cũng là ngày anh và Jane mỗi đứa một phương trời”. Dừng lại một hồi lâu, ngã người về phía sau, hai tay đặt sau gáy, mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, sau cơn mưa chiều day dẳng, anh nói tiếp:
- Hôm đó, Anh đã uống rất nhiều, rượu có, bia có, anh chạy qua tất thảy những con đường, ghé vào không biết bao nhiêu nơi, vậy mà không hiểu sao mỗi lúc anh thấy mình tỉnh hơn, tỉnh hơn cả khi anh chưa uống nữa. Rồi tự dưng anh thấy mệt lắm, khó thở lắm, y như bị thiếu oxy vậy. Thế là anh nghĩ đến một nơi thật yên tĩnh, thoáng đãng, một nơi chỉ
Home | Đang Xem: 1 |