Buổi tối, khi ngồi trên ban công, nhấm nháp ấm trà miền cao và lãng đãng nhìn ra màn sương đã giăng xuống khắp thị trấn, Phong nhìn sang phía tôi, nói rát khẽ:
- Vậy là cậu cũng sắp đi rồi. Nhanh thật!
- Ừ
- Có điều này tớ chưa nói cho cậu biết. Lúc xem xong bộ phim có cánh diều ấy. Tớ đã định nói ngay với cậu về mơ ước của mình.
- Mơ ước gì cơ?
- Mơ ước được đi lang thang tới nhiều nơi và làm những gì mình thích ấy.
- Hồi đấy tớ đã nghĩ nó là một ước mơ nhảm nhí kỉnh khủng.
- Thật may, hồi đấy tớ đã định hỏi cậu một câu.
- Câu gì?
- Tớ đã định bảo cậu: Minh ạ, tớ có một mơ ước rất điên, tớ muốn đi khắp nơi cho đến khi mỏi chân phát chán thì thôi. Cậu có muốn đi cùng tớ không?
- Haha, ngộ thế.
- Ừ, và bây giờ, tớ vẫn muốn hỏi lại cậu câu đấy.. .Cậu có muốn đồng hành với tớ không, trong mỗi chuyến đi ấy?
- Câu trả lời của tớ là...
Tối hôm ấy, bọn tôi còn nói với nhau nhiều điều khác nữa. Về những hành trình của tuổi trẻ, về mọi nơi mà hai đứa cần phải đến cùng nhau trước khi tròn hai lăm tuổi. Phong khoe vỗ tôi những bức hình mà cậu chụp được từ đầu chuyến đi. Cảnh những đứa trẻ, bản làng, những người bạn đồng hành. Cả vạt gió làm tung chiếc khăn tôi quàng trong lúc đi bộ lên thác nước. Nhưng có lẽ tôi nhớ nhất bức ảnh cậu lén chụp lúc tôi ngủ say trên chuyến tàu đêm. Vẻ bình thản, nhưng vẫn gợi vài niềm bất an nho nhỏ, của một cô gái luôn cần ai đó nắm tay mình khi bước chân vào thế giới này...
Bạn đã bao giờ chợt nhận ra, trước tuổi hai mươi, mọi suy nghĩ của chúng ta đều trong trẻo và đều đẹp không? Hệt như lúc bạn nhận ra thế giới của mình không đơn thuần là hai sắc đen và trắng. Mà nó như lăng kính vạn hoa, mà mỗi ngày mở ra lại là một màu sắc khác. Tôi chớp được ý nghĩ ấy, từ lúc ngồi yên vị trên tàu điện ngầm, trở về từ giảng đường một buổi tối. Bên ngoài, tuyết trắng xóa. Hôm trước, Phong gửi cho tôi vài bức ảnh về tuyết ở Sa Pa. "Rồi một ngày tớ cũng sẽ đến Nhật để ngắm tuyết cùng cậu. Đọc những dòng ấy, tôi bất giác mỉm cười. Và nghĩ lại câu trả lời của mình trong đêm hôm ấy. Đưa tay nắm lấy vài bông tuyết, trong tiếng gió thốc ở Tokyo những ngày lạnh nhất, tôi thấy mình ấm lòng lạ. Như thể vừa chạm tay vào cơn gió ở lưng chừng trời, mang hình hài của cậu bạn đã từng nắm tay tôi trong một đêm diệu kỳ...
Home | Đang Xem: 1 |